Trọn Đời Có Duyên
Phan_12
Còn là huấn luyện viên, có nước miễn phí uống ~ cô giáo Diệp ‘đói khát’ mà nhìn các huấn luyện viên ngồi vây chung một chỗ, bên chân Tất Tử Thần còn để một chai nước suối mới vừa mở ra .
Lấy điện thoại di động ra ――― cô giáo Diệp cực kỳ may mắn Chính ủy Triệu chưa nói cho người ta đem điện thoại di động của cô tịch thu lại. Ngón tay thật nhanh nhấn bàn gõ, Diệp Dĩ Mạt gửi tin nhắn cho doanh trưởng Tất: em chết khát rồi TAT. Còn phụ thêm một vẻ mặt khổ sở.
Diệp Dĩ Mạt không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào anh, xa xa xác định anh lấy điện thoại di động ra, sau đó đứng lên, hướng những chiến hữu khác bên cạnh cười cười xin lỗi, nhìn chung quanh, cuối cùng đưa ánh mắt khóa đến nơi này của cô.
Nhìn nha đầu này hai mắt sáng lên nhìn anh, không đúng, là nhìn chai nước trong tay anh, Tất Tử Thần bất đắc dĩ. Trước huấn luyện là cô nói không muốn đi cùng anh, nói sẽ khiến cho hiểu lầm cái gì, nhất định một mình vào đội trước thời gian, muốn cô mang nước cũng không kịp nói ra khỏi miệng. Lúc này thì hay lắm, gieo gió gặt bão đi.
"Ừ, cầm." Đem nước đưa cho cô, Tất Tử Thần thuận thế thì ngồi vào bên cạnh cô.
Diệp Dĩ Mạt đỏ mặt nhận lấy, không muốn người chung quanh nhìn thấy lại có ánh mắt hiếu kỳ. Cô sai lầm rồi, cô vốn là muốn che giấu chút gì, vào lúc này giống như có tác dụng ngược lại rồi.
Vừa thấy huấn luyện viên trai đẹp ngồi tới đây, nam sinh nữ sinh xung quanh tất cả đều phần phật một cái xông tới, huấn luyện viên già huấn luyện viên trẻ, ánh mắt vẫn không quên tò mò rơi vào trên người nữ sinh bên cạnh huấn luyện viên, người kia là ai đây? Huấn luyện viên tự mình lấy nước cho cô, chẳng lẽ là em gái? Nghĩ như vậy, nam sinh có lá gan lớn liền hỏi ra lời : "Huấn luyện viên, vị bạn học này là em gái thầy sao?"
‘phốc’, cô giáo Diệp một ngụm nước thiếu chút nữa phun ra ngoài. Chẳng lẽ cô ngụy trang được thành công đến thế này? Bọn họ thật không cảm thấy cô so với bọn hộ lớn hơn nhiều? Giả bộ nai tơ có thể đến tình trạng này, doanh trưởng Tất, anh thật chiếm tiện nghi rồi !
Nhất là nhóm nữ sinh kia nghe qua Diệp Dĩ Mạt ‘hào phóng nói như vậy ’, càng thêm tò mò đến không được, vốn cho là kẻ thù, thì ra là anh em, khó trách, em gái đối với anh trai nha, tóm lại là trong lời nói có điểm thân mật. Ưmh, hoá ra là như vậy , họ đã hiểu ~
Tất Tử Thần vốn cũng không tính toán che dấu cái gì, làm lính cũng có thể có bạn gái chứ? Làm lính cũng có thể có vị hôn thê chứ? Làm lính cũng có thể huấn luyện vợ của mình chứ?
"Các em đã đoán sai rồi." Tất Tử Thần cười liếc mắt nhìn học sinh chung quanh, mắt đẹp nhếch miệng lên nụ cười dịu dàng, kéo vừa tay của người, ánh mắt rơi vào trên người cô, êm ái như Bạch Vân. Mười ngón tay đan xen, giọng điệu dịu dàng không thay đổi: "Đây là vị hôn thê của tôi."
‘ phốc. . . . . . ’ đây là tất cả đồng học đang uống nước cùng chung phản ứng. Huấn luyện viên thầy xác định thầy không có lừa gạt thiếu nữ vị thành niên chứ?
Gương mặt cô gái mặt tròn càng thêm đả kích, chỉ là chợt hiểu ra, lẩm bẩm nói: "Khó trách thầy giảng dạy mặt người dạ thú rồi. . . . . ."
Diệp Dĩ Mạt che mặt, sinh viên thời nay năng lực lý giải cũng tốt như vậy?
Nhìn mọi người sáng tỏ mà cười mập mờ, nụ cười cô giáo Diệp bình tĩnh không nén được giận, doanh trưởng Tất càng thêm cười đến rực rỡ: "À? Chúng ta mặt người dại thú?" Nha đầu này, đợi lát nữa cố ý tìm giáo huấn đây?
Cô giáo Diệp vội vàng đứng lên, giả bộ không nhìn thấy ánh mắt người khác chứa đầy ẩn ý, hướng về phía các bạn học khẽ mỉm cười: "Chào mọi người, tôi là đàn chị khóa trên của các em, Diệp Dĩ Mạt, mọi người có thể gọi tôi là Diệp sư tỷ, hoặc là cô giáo Diệp cũng có thể. Ưmh, tôi đã tốt nghiệp tám năm rồi, không ngờ còn có thể cùng mọi người cùng nhau xem cuộc sống đại học, thật đúng là duyên phận, sau này vẫn còn xin mọi người chăm sóc nhiều hơn ~"
Nghe Diệp Dĩ Mạt tự giới thiệu mình, mấy nữ sinh hoạt bát sáng sủa đã sớm cười lên rồi, mỗi một người đều gật đầu nói phải, cũng không phải nói ở nơi xa không thiếu nam sinh hối tiếc thở dài: "Lại là sư tỷ! Còn là bạn gái huấn luyện viên ai!" Nhưng vì sao so với bọn họ nhìn không khác nhiều lắm? Hắn vốn đang mong đợi tới một đoạn tình yêu xinh đẹp trong thời đại học đây này? Đây là tiếng lòng của một vị thiếu niên, chỉ là, chống lại nụ cười của huấn luyện viên nhìn như vui vẻ kì thực giấu giếm ánh mắt sát khí, tất cả các thiếu niên đều thông minh lựa chọn hành quân lặng lẽ, cùng huấn luyện viên giành vợ cái gì, kẻ đần mới làm!
Tất Tử Thần khóe miệng giật giật, được, lúc này mới một ngày thôi, tại sao lại có không ít ‘tình địch’ rồi?
"Tốt lắm, mau dậy, huấn luyện bắt đầu!" Mười phút nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm.
Mọi người vội vàng tập họp, tiếp tục huấn luyện vừa rồi. Vừa đứng đến trong thao trường, Tất Tử Thần lại khôi phục khuôn mặt nghiêm túc, Diệp Dĩ Mạt rõ ràng đều nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh thỉnh thoảng hướng tới cô ánh mắt hâm mộ vừa đáng thương rồi.
Đáng thương cái gì? Cô giáo Diệp 囧 rồi. Chẳng lẽ đồng tình cô có bạn trai công và tư rõ ràng này sao? Khụ khụ, đây không phải chứ.
Còn có hơn một tiếng đồng hồ nữa mới kết thúc. Huấn luyện tiếp theo, Diệp Dĩ Mạt lại thật sự có chút theo không kịp, người ngồi lâu dài thiếu hụt vận động, vận động lớn nhất cũng chính là đánh cầu long một chút, đi tản bộ, nếu không phải là cùng Tiểu Thụy nhi cùng nhau luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ, lần này thả vào bên dưới ánh nắng mặt trời gay gắt này, váng đầu hoa mắt chắc là không cần phải nói, mất nước vô lực mới là thật khổ sở.
Một tiếng còi vang lên, rốt cuộc cứu vãn cô giáo Diệp thiếu chút nữa mệt mỏi rời chân."Cuối cùng kết thúc . . . . . ." Chung quanh vang lên một mảnh âm thanh than thở.
"Tạm được?" Tất Tử Thần cởi xuống cái mũ, đi tới vịn cô gái nhỏ cũng sắp ngã xuống, Diệp Dĩ Mạt cũng không có khách khí, trực tiếp đem toàn bộ trọng tâm đều dựa trên người anh. Về phần những thứ ước ao ghen tị còn là đồng tình than thở tiếc kia, cô không có cái đó tinh lực đi quản, chỉ có cảm giác mình chân cũng sắp đứt ra rồi!
Tất Tử Thần cau mày nhìn cô gái nhỏ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mặt hồng như vậy, đôi môi lại có chút không bình thường, vừa sờ cái trán, quả nhiên có chút nóng, không phải là trúng gió rồi chứ? Đã sớm nói với cô, không tiếp tục kiên trì được thì ra khỏi nhóm là được rồi, đã có nhiều cái nữ sinh xin nghỉ ngơi, cô lại cứ sĩ diện.
"Có chút bị cảm nắng, trước tiên anh đưa em trở về đã." Bên chỗ anh có thuốc cảm nắng.
"Ừm." Do anh đỡ, Diệp Dĩ Mạt từng bước một đi qua.
Dì quản lý ở ký túc ánh mắt kinh ngạc nhìn, Tất Tử Thần bình tĩnh nửa ôm nửa đỡ một cô gái nhỏ lên lầu.
Đỡ cô ngồi xuống dựa vào giường, Tất Tử Thần động tác rất nhanh lấy ra thuốc cảm nắng và nước, đút cho cô uống, lại thay cô bỏ đi đồ huấn luyện dầy cộm nặng nề, cầm khăn lông thay cô lau mặt và cổ, thấy cô yên ổn ngủ thiếp đi, mới xoay người đi đến căng tin.
Mệt mỏi một buổi chiều, đợi lát nữa nha đầu này tỉnh lại nhất định rất đói. Chỉ tội cái dạ dày này, bị uất ức lớn như vậy, không ăn nhiều để bồi bổ lại mới đáng trách đấy.
Diệp Dĩ Mạt mê man, đợi lúc tỉnh lại khắp nơi đã sáng đèn. Vừa mở mắt, thấy chính là người đàn ông ngồi an tĩnh đọc sách bên giường. Cởi đi bộ đồ huấn luyện màu xanh lá, anh mặc áo màu trắng tay, tóc ngắn lưu loát nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, mặt mày dịu dàng ở dưới ánh đèn cũng ấm áp vững vàng, thấy cô tỉnh lại, vội vàng để sách trong tay xuống, ngồi gần lại giống như muốn đỡ cô dậy.
"Đã tỉnh rồi hả ? Có dễ chịu hơn hay không?" May mắn chỉ là bị cảm nắng nhẹ, không nghiêm trọng lắm, uống thuốc nghỉ ngơi sẽ tốt, trong bộ đội thường sẽ có binh lính như vậy, anh đã quen rồi. Chỉ là, vừa nghĩ tới người nằm suy yếu ở kia chính là cô, trong lòng anh liền đặc biệt lo lắng. Biết rõ không có vấn đề gì lớn, nhưng mà một bước cũng không dám rời khỏi cô.
"Ừm, tạm được." Diệp Dĩ Mạt dựa vào giường, buông lỏng bả vai ê ẩm một chút, mở ánh mắt nửa mê man, hít thở một cái, liền không nhịn được cau mày, thế nào lại thúi như vậy? Nha, là cô! Phơi một buổi chiều, trên người tất cả đều là mồ hôi, không thúi mới là lạ chứ!
"Em muốn tắm. . . . . ." Diệp Dĩ Mạt đỏ mặt, nhỏ giọng lầm bầm. Vừa thối vừa đau, thật không chịu nổi. Cũng chỉ anh không ngại, còn áp sát như thế.
"Được, trước mặc kệ đi, dầu gội đầu cái gì cũng đều ở bên trong đây." Cho nên nói một người độc chiếm một gian tốt, có thể cho bạn gái ngủ lại mà.
Diệp Dĩ Mạt lúc này mới phục hồi lại tinh thần, giương mắt liếc nhìn trên tường, thế nhưng đã hơn mười một giờ. Cô ngủ lâu như vậy? Tất cả đồ của cô đều ở trong nhà khách của trường học, tắm thì lấy đồ ở đâu được? Quy củ trường học cô vẫn biết, vừa đến giờ lầu dưới liền khóa cửa, vào lúc này, chính là cô muốn trở về cũng không thể về đi.
Chỉ là ――― nhìn doanh trưởng đưa tới một cái áo sơ mi trắng, cô giáo Diệp vẫn là nhịn không được khóe miệng giật giật, cái này anh không sợ lại trải qua một lần cảm giác từ núi lửa đến băng sơn nữa sao?
"Cầm một cái màu khác." Diệp Dĩ Mạt mặt đen lại nói.
Tất Tử Thần rất đáng tiếc thở dài, nhìn vợ mặc áo sơ mi trắng cảu anh, loại nguyện vọng này chỉ có thể về sau thực hiện thôi. Lại lật ra một bộ quân trang màu xanh lá tay ngắn, đây coi như là đem người dỗ đi vào.
Ánh mắt rơi vào bát cháo trứng muối cho người ốm trên bàn, Tất Tử Thần mấp máy môi, chỗ dì ở lầu dưới có lò vi song chứ? Nên cầm đi hâm lại thôi.
Diệp Dĩ Mạt tắm xong ra ngoài, toàn thân không được thoải mái. Nửa người trên trống không còn chưa tính, cô vốn cũng không có thói quen gò bó khi ngủ, nhưng nửa người dưới thì. . . . . .
Một cái quần cộc lớn, thật sự không tự nhiên rồi. . . . . . Thật ra mà nói là không có cảm giác an toàn.
Qua loa mà đem bộ đồ mới vừa giặt đi ra ngoài phơi, vừa quay đầu lại, liền gặp được người đàn ông đang cầm hộp cơm đi tới."Tới đây ăn một chút gì, ngủ lâu như vậy, dạ dày cũng sắp không chịu nổi rồi."
"Được ~" phơi bộ đồ cuối cùng, Diệp Dĩ Mạt nghiêng đầu cười trả lời. Đi vào nhà, đóng cửa ban công, đã nghe đến trong nhà tràn ngập mùi thơm.
"Thơm quá ~" khịt khịt mũi, Diệp Dĩ Mạt cười cong cong lông mi nói.
Tất Tử Thần cười nhìn nha đầu rục rịch chộn rộn, đem hộp cơm trong tay đưa cho cô, "Ăn đi, mới vừa tỉnh ngủ không thể ăn quá nhiều dầu mở, ăn chút cháo tương đối tốt."
"Ừm ừm ~" cầm lên cái thìa, cho một thìa to vào miệng, ngon lành là nheo mắt lại, Diệp Dĩ Mạt thõa mãn than thở: "Ăn thật ngon ~~"
"Đúng rồi, còn có chuyện này nói cho em, anh nói với Chính ủy Triệu rồi, ngày mai em không phải đi theo huấn luyện nữa." Tất Tử Thần nhíu mày nhìn cô, như nguyện nhìn thấy nha đầu này một hớp nghẹn sau đó trợn to cặp mắt vui mừng."Cảm kích anh đi?" Tất Tử Thần thò người ra phía trước, buồn cười ngoắc ngoắc chóp mũi của cô.
" Doanh trưởng Tất em yêu anh chết mất!" Diệp Dĩ Mạt rất kích động, không để ý miệng dính đầy dầu mỡ, liền hôn hai cái thật kêu lên mặt của Tất Tử Thần.
". . . . . ." Tất Tử Thần vuốt hai má bóng nhẫy của mình bất đắc dĩ cười, ánh mắt rơi vào trên người cô gái nhỏ vừa thơm xong vẫn tiếp tục húp cháo ngon lành, trừ cưng chiều siết chặt gương mặt của cô, còn có thể làm cái gì?
"Em ăn từ từ thôi, lại không người tranh giành với em đâu ~" Tất Tử Thần nghiêng đầu nhìn khuôn mặt vui mừng của cô, ánh mắt lại lần nữa nhu hòa.
Biết được ngày mai mình không cần phơi ánh mặt trời chói chang nữa cô giáo Diệp tâm tình cực tốt, cái gọi là từ tận trong tâm, lập tức, nụ cười của cô giáo Diệp liền không thể dùng một loại rực rỡ để hình dung.
"Tử Thần, anh có muốn thử một chút không?" Múc một thìa đầy cháo, Diệp Dĩ Mạt nâng lên khuôn mặt tươi cười hướng về phía anh nói.
Tất Tử Thần cười lắc lắc đầu, đưa tay thay cô lau đi vết bẩn nơi khóe miệng, cô gái này, một khi vui mừng, liền quên toàn bộ bộ dáng thục nữ nghiêm cẩn thường ngày, hận không được nhảy lên nói cho toàn thế giới biết cô đang vui sướng. Mấu chốt là, anh nhìn mặt cô cười một cách tự nhiên như vậy, tại sao cảm thấy thỏa mãn như vậy đây?
"Tử Thần ~~" Diệp Dĩ Mạt cười đến không có ý tốt, buông cái thìa trong tay xuống, nghiêng ngồi vào trên ghế, nâng tay liền vòng chắc cổ của anh, "Tử Thần, anh nói hôm nay nếu em không trở về, dì ở dưới tầng có thể cảm thấy anh cậy quyền thiên vị hay không đây?" Nhìn một người nữ sinh vào ký túc xá huấn luyện viên, lại không gặp người ra ngoài, chuyện này không phải trở nên rõ ràng sao?
Tất Tử Thần thẳng thắn vô tư ôm hông của cô, tiện nghi đưa tới cửa, không chiếm cũng uổng, giương nhẹ dưới lông mày, mặt doanh trưởng Tất nghiêm túc: "Đừng hoài nghi tính kỷ luật của Giải Phóng Quân nhân dân! Loại chuyện như vậy là không thể nào xảy ra ~"
"Hả?" Thử đứng dậy, dùng gương mặt cọ xát cằm của anh, cô giáo Diệp cười đến giống như là kẻ trộm: "Vậy cô nữ sinh trong ngực anh này, cô ấy là ai vậy?"
Toàn thân doanh trưởng Tất tản ra hiên ngang lẫm liệt, khí phách thiêng liêng hồn nhiên không thể xâm phạm, mặt mũi càng thêm nghiêm túc đến nông nỗi khiến Diệp Dĩ Mạt muốn cười ra tiếng, người này, có muốn coi thật hay không vậy?
Nhưng là, một giây kế tiếp, cô giáo Diệp cũng biết mình vui quá hóa buồn rồi, hành động phản công của doanh trưởng Tất, chưa từng có thất bại bao giờ! Đưa ra lưỡi, liếm cổ trơn bóng của cô, gương mặt doanh trưởng Tất cười đến thắng lợi: "Nơi này cũng không có nữ sinh, chỉ có vợ chưa cưới của Tất Tử Thần!"
Chương 29
Bị tinh tế thưởng thức một lần, Diệp Dĩ Mạt mới có thể từ miệng sói thoát thân. Vừa rời đi ngực của anh, cô giáo Diệp liền bi phẫn che cổ, người này, không có lưu lại dấu vết gì chứ?
Tất Tử Thần giống như là biết cô đang suy nghĩ cái gì, cười lắc lắc đầu, anh rất chú ý khống chế sức lực, không đến nỗi lưu lại chứng cớ nha.
Chỉ là ――― vào lúc này vừa nhìn, ngược lại không hề phát hiện sai sót gì. Bộ đồ của anh mặc ở trên người cô, cũng không có dáng dấp quá phận, vốn là vóc người cô thon dài, chỉ là con gái vóc người mảnh mai, nơi bả vai này vẫn là tránh không được rơi xuống, rộng lùng thùng, nhìn ngược lại lại có một hương vị khác.
Kéo lại búi tóc bị xộc xệch, trên mặt là dạng lười biếng ngây thơ, quân trang anh tuấn đoan trang, cũng làm cho anh nhìn ra cái phong tình vạn chủng . Tất Tử Thần mấp máy môi phát khô, ánh mắt u ám: "Ăn xong đồ, có muốn ‘vận động’ nữa hay không, ‘vận động ’?"
Cô giáo Diệp cảnh giác trừng anh, người đàn ông này, mới vừa chiếm hết tiện nghi, vào lúc này lại muốn? Sau khi ăn xong thường xuyên vận động, đối với dạ dày không tốt ~
Doanh trưởng Tất liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, cây kim chỉ chỉ hướng 12. Cô bé ngày nay không phải đều sợ mập sao? Nhất là này buổi tối khuya ăn cái gì, vận động trước khi nghỉ ngơi, mới là phương thức tiêu hóa tốt nhất chứ?
"Nên nghỉ ngơi sớm một chút, đến đây nào ~" doanh trưởng Tất ngoắc ngoắc tay, trên mặt phát ra nụ cười dịu dàng, chỉ là đáy mắt hơi nóng, cũng không che giấu chút nào.
Cô giáo Diệp bĩu môi, quỷ mới tin câu nói đấy của anh, lúc này mà qua đấy, nhất định không có chuyện tốt. Nhìn mắt này người kìa, người lớn đều nói nhìn người xác định mắt, người đàn ông này, trong mắt thì có một dòng lửa nóng tà mị, lúc này cô mà đưa tới cửa, không bị thương gân động cốt tối thiểu cũng phải rơi lớp da, cô mới không có ngu như vậy đấy.
Doanh trưởng Tất tiếp tục hướng dẫn từng bước: "Tiểu Mạt tới đây, hôm nay mệt muốn chết rồi chứ? Để anh xoa bóp xoa bóp cho?" Sói đuôi dài này, đuôi chó sói cũng mau vểnh đến bầu trời rồi, còn tưởng mình là lọ lem hồn nhiên đây?
Diệp Dĩ Mạt thật là dở khóc dở cười, người này, có muốn chân chó như vậy hay không? Hoàn toàn khác hẳn hình tượng nghiêm cẩn trang nghiêm Giải Phóng Quân nhân dân trong ngày thường của anh.
"Không cần khách khí, em sẽ không theo anh yêu thương đâu ~" nếu con gái nhà người ta ngượng ngùng tới đây, như vậy vẫn là anh đi qua đi ~ doanh trưởng Tất vui sướng hài lòng đi vòng qua sau lưng Diệp Dĩ Mạt, bàn tay khớp xương rõ ràng ấn lên bả vai gầy nhỏ của cô. Tìm tòi để ý phía trên bả vai, Tất Tử Thần không khỏi nhíu nhíu mày, quá gầy, phải chịu khó ăn uống dưỡng cho mập mới phải. Nhớ tới, mới vừa rồi lúc hôn xương quai xanh của cô, anh liền có cái cảm giác này rồi, cô gái này vẫn còn quá gầy. Con gái nha, phải có chút da chút thịt mới được.
Diệp Dĩ Mạt nhắm hai mắt, thoáng lay động một cái, thôi, nếu người khác nhất định lấy lòng, nàng cần gì phải khách khí đây. Không từ mà biệt, làm lính mà, hơi sức vẫn phải có, từng chiêu từng thức, tác động mạnh mẽ cùng nhu hòa, cực kì vừa lòng.
"Tiểu Mạt. . . . . ." Tất Tử Thần thử thăm dò kêu một tiếng, cúi người nhìn về phía trước, mới nhìn không ngờ đến người đang ngồi đã sớm ngủ gật rồi, hôm nay luyện cả một buổi chiều như vậy, quả thật làm khó cô.
Cưng chiều cười cười, Tất Tử Thần cúi người xuống, rón rén ôm lấy cô. Thật rất gầy, cả người ôm đi lên cũng rất là nhẹ, xem ra sau này phải đốc thúc cô ăn nhiều một chút rồi, nhẹ như vậy, hoàn toàn là xem thường anh mà. Vô luận là ôm lên hay là cõng lên, cũng không có áp lực chút nào.
Búi tóc lỏng lẻo của cô gái nhỏ theo động tác của anh chảy xuôi xuống, sát qua cánh tay của anh, mềm mại giống như tim của anh.
Đem cô đặt nhẹ nhàng ở trên giường, nghe tiếng hít thở nhàn nhạt của cô, Tất Tử Thần không khỏi đưa tay, muốn sờ lên khuôn mặt trắng nõn của cô, nhưng đến một khắc cuối cùng lại từ từ để xuống, hãy để cho cô ngủ thật ngon đi, mệt mỏi một ngày rồi.
Lật người ngủ ở bên kia, Tất Tử Thần cực kỳ cẩn thận mà đem cô kéo vào trong ngực, mùi vị trên người cô vẫn dễ ngửi như vậy, nhàn nhạt nhàn nhạt, mát mẻ lạnh nhạt. Nhìn cô gái nhỏ trong ngực thói quen hướng trong ngực cô chui chui, Tất Tử Thần cong lên khóe miệng, cười đến thỏa mãn mà hớn hở.
Ngày thứ hai, Diệp Dĩ Mạt là bị âm thanh khẩu hiệu sục sôi bên ngoài đánh thức. Mở mắt, trong mắt là ánh mặt trời chói mắt xuyên thấu qua rèm cửa sổ. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, thế nhưng đã hơn chín giờ. Quân huấn đã sớm bắt đầu!
Nghiêng người, liền phát hiện toàn thân đau nhức, giống như là bị nghiền nhiều lần qua lại, một thân già sắp rời rạc cả ra. Cau mày đứng lên, chống nạnh, đi tới trước cửa sổ, trong thao trường, tất cả các lớp học đã sớm khí thế ngất trời bắt đầu huấn luyện, phía tây phía bóng mát, hai lớp học ngồi mặt đối mặt, nhìn giống như là ở huấn luyện dã ngoại, từng người ồn ào, các huấn luyện viên khó được khi mặc cho bọn sinh viên náo nhiệt, tự lo đứng ở đó xem kịch vui.
Mở mắt nhìn một chút, Diệp Dĩ Mạt hai ba lần liền đi tìm người kia. Hôm nay nhìn anh không giống như là huấn luyện viên, ước chừng là lại lên làm lãnh đạo, giờ phút này chính thần tình nghiêm túc cùng một vị huấn luyện viên khác nói gì đó. Diệp Dĩ Mạt thấy thế, chỉ có thể im lặng cười, người đàn ông này, càng tiếp xúc với anh, đối với anh lại tràn đầy tò mò nhiều hơn. Đến tột cùng anh là một người như thế nào đây?
Lúc ban đầu gặp mặt lúc săn sóc dịu dàng, sau lại trong điện thoại khôi hài hài hước, lần nữa gặp mặt lại bá đạo uy nghiêm, bí mật chung đụng lúc tùy hứng tính trẻ con, còn có hiện tại, đối mặt với thuộc hạ lại trang trọng có thể tin.
Diệp Dĩ Mạt tựa lên cửa sổ, ánh mắt theo anh sâu kín mà lưu động, đáy mắt, trong lòng, lòng tràn đầy hài lòng, tất cả đều là anh, không có một khe hở.
"Tất - Tử - Thần." Diệp Dĩ Mạt nhẹ môi một chút, một chữ một cái. Người đàn ông này, cô là không trốn thoát rồi, cũng không muốn chạy, lọt vào trong lưới của anh, cô cam tâm tình nguyện, vả lại vui vẻ chịu đựng.
Thu hồi ánh mắt, tầm mắt lại bị tờ giấy trên bàn hấp dẫn." Anh muốn đi giám sát tình hình, thấy em ngủ rất ngon nên không bảo em, nên viết giấy nhắc em nhớ ăn điểm tâm, anh mua gửi ở chỗ dì quản lý ký túc, nhờ dì ấy giúp giữ ấm hộ, em xuống trực tiếp ăn là được rồi. Còn nữa, hôm nay không cần đi quân huấn, em phải nghỉ ngơi cho thật tốt, buổi trưa anh cùng các huấn luyện viên cùng nhau ăn, một mình em nhớ ăn cơm đúng giờ, cơm tối ăn cùng nhau. Tất Tử Thần"
Chữ giống như người, cường tráng mạnh mẽ, rồi lại không lộ vẻ lộn xộn. Diệp Dĩ Mạt cầm tờ giấy, khóe miệng đường cong so với bình thường rõ ràng hơn chút, đến đuôi lông mày cũng giống như là lây dính ánh mặt trời mềm mại, nhìn liền làm cho lòng người sinh ấm áp.
Thay bộ đồ mình đã phơi khô, Diệp Dĩ Mạt có chút ngượng ngùng đến chô dì quản lý ở dưới lầu túc lấy điểm tâm. Chỉ là dì giống như là biết chút ít cái gì, mặt cười mà đem điểm tâm đưa cho cô, còn không ngừng khen cô có phúc khí, tìm được chồng tốt như vậy.
Diệp Dĩ Mạt 囧, trong lòng ước chừng đoán được những thứ gì, nhất định là doanh trưởng Tất nói, nói bọn họ là vợ chồng, như vậy mới phải giải thích vì sao tối hôm qua cô ngủ lại trong phòng anh. Mặc dù nói ký túc xá huấn luyện viên bình thường không có người nào đi lại, nhưng là ảnh hưởng vẫn là không tốt. Anh nói như vậy, cũng là bình thường.
Thật ra thì đây cũng là Diệp Dĩ Mạt hiểu lầm, Tất Tử Thần cũng vì đối với chuyện này không làm bất kỳ giải thích nào, anh rất thản nhiên. Chuyện anh và Tiểu Mạt, đoàn trưởng Trương và Chính ủy Triệu đều biết, bọn họ kết hôn là chuyện sớm hay muộn, cộng thêm tối hôm qua hiện tại quả là tình huống đặc biệt, có chút bất đắc dĩ nha, người khác có cái gì để nói?
Chỉ là sáng nay lúc anh ra cửa gặp Mã Kiêu và Phó Kiệt, hai người này vừa thấy anh liền hỏi chị dâu thế nào. Dì quản lý ký túc xá nghe thấy, còn hung hăng vì mình tư tưởng xấu xa tỉnh lại đấy. Cô hãy nói đi, Giải Phóng Quân tại sao có thể tùy tiện để nữ học sinh ngủ lại đây? Cái này là muốn ăn kỷ luật đấy! Tối hôm qua cái cô gái đó bị dìu vào lại không đi ra ngoài thì ra là vợ của vị huấn luyện viên này ~~ là vợ chồng đấy, chẳng trách, huấn luyện viên tối hôm qua còn xuống mua cháo nóng cho vợ, thật là săn sóc ~
Trở lại nhà khách, Diệp Dĩ Mạt thay bộ đồ huấn luyện trên người, mặc mặc quần áo này, luôn cảm giác có chút lôi thôi lếch thếch, rõ ràng ăn cơm so với người ta hơn gần mười năm, vẫn còn làm bộ cùng người ta một dạng trẻ tuổi, ai, loại cảm giác này, phức tạp không nói ra được ~
Gần tới buổi trưa, cô giáo Diệp vốn là không muốn ra khỏi cửa , chỉ là, vừa nghĩ tới người khác viết ở trên tờ giấy dặn dò, cô liền không nhịn được buồn cười, lúc hồi hồn lại, người đã đi ra khỏi phòng.
Thôi, đi thì đi thôi, điểm tâm cũng không còn ăn bao nhiêu đấy.
Kỷ niệm ngày thành lập trường vừa kết thúc, hàng loạt bạn học liền rối rít rời đi, chỉ là cũng may những sinh viên mới lập tức liền điền vào cái chỗ trống này, trong trường học vẫn không có thiếu người.
Đi vào phòng ăn của giáo viên, đi vào liền thấy một đám người mặc quân trang màu xanh lá, mỗi một người đều ngồi thẳng tắp, ăn cơm cũng nghiêm chỉnh huấn luyện. Trong lúc này, người hấp dẫn ánh mắt nhất, hoặc là nói hấp dẫn ánh mắt nữ sinh nhất, phải là hai người Tất Tử Thần và Mã Kiêu, diện mạo xuất sắc không cần phải nói, người trước là trong dịu dàng lộ ra uy nghiêm, người sau còn lại là ở giữa vui cười thỉnh thoảng thoáng qua lạnh nhạt, người như vậy, dù là mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản chắc anh cũng sẽ là chính là tiêu điểm mà mọi người chú ý.
Diệp Dĩ Mạt vừa đi vào phòng ăn, thấy cô đầu tiên không phải là Tất Tử Thần, ngược lại Phó Kiệt. Phó Kiệt so Tất Tử Thần nhỏ tuổi hơn một ít, nhưng là gương mặt lại già đi không ít, trên gương ngăm đen treo nụ cười thật thà, đúng như diện mạo của anh ta, anh cũng mổi danh là người ba tốt trong bọn anh, người chồng tốt, người đối diện ăn quả đau đến kêu được đến bầu trời rồi, đối với vợ cũng rất săn sóc, chỉ cần có thời gian, nhất định ôm đồm tất cả việc trong nhà.
Nhìn thấy Diệp Dĩ Mạt đi tới, Phó Kiệt liền vội vàng ngoắc kêu: "Chị dâu, tới đây ngồi bên này đi ~"
Nghe vậy, tất cả mọi người ngẩng đầu. Tất Tử Thần nhíu mày,暼 mắt rõ ràng đã lạnh lùng trừng Mã Kiêu nhiệt tình muốn cùng Diệp Dĩ Mạt chào hỏi, dám đem người nhà làm á khẩu không trả lời được.
Thấy Mã Kiêu thông minh núp ở sau lưng Phó Kiệt làm tiểu hình nằm sấp, Tất Tử Thần mới đang lúc mọi người muốn lại không dám cười trong ánh mắt hướng đến chỗ cô nâng lên nụ cười thản nhiên: "Tiểu Mạt, đến này bên đến đây đi ~"
Vốn là hai lớp trưởng ngồi ở bên cạnh trại phó sớm đã có ánh mắt ôm phần cơm lặng lẽ đến một bên trong góc vẽ vòng vòng đi, liên trưởng Mã nói rồi, quấy rầy trại phó nói yêu thương, tháng sau lượng huấn luyện liền lật gấp năm lần a gấp năm lần!
Diệp Dĩ Mạt đầu tiên là lắc đầu một cái, một đám huấn luyện viên bọn họ ngồi ở chỗ đó, cô đi sang ngồi tính là gì. Nhưng mà, thấy mấy người Phó Kiệt cũng liên tục muốn mời, anh cũng mỉm cười gật đầu, lúc này mới mỉm cười ngồi xuống chỗ bàn bọn họ.
Chương 30
“Người đàn ông anh tuấn mặc đồ trắng, mặt mày đều là nụ cười nhu hòa thanh nhã, ánh mắt nhắm thẳng vào nơi, chính là cô gái che miệng cười đến dịu dàng này.”
"Được rồi chị dâu, hôm nay em nhớ lời của chị, đến lúc đó cùng doanh trưởng Tất chúng em kết hôn, nhất định phải tới bộ đội làm tiệc rượu đấy ~" Mã Kiêu vui mừng mà cười, thấy doanh trưởng Tất nhìn anh ánh mắt tán thưởng, cái đuôi chó con kia đắc chí liền sáng rõ hơn.
"Được." Diệp Dĩ Mạt mím môi mỉm cười, mặc dù nói không biết lúc nào sẽ gả cho anh, nhưng là kết quả giống như hợp thành một, đó chính là cô đã đem mình định vị là vợ tương lai của anh.
Anh mở miệng một tiếng vị hôn thê, từ ban đầu cô là không biết thích ứng như thế nào đến bây giờ thản nhiên đối mặt, chỉ dùng thời gian mấy ngày.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian